Bù lại anh có cuộc sống ý thức thoải mái hơn. Dưới đây là san sớt của anh Minh Chiến, 43 tuổi, sống tại TP HCM.
Tôi cưới vợ đầu năm 2011. Thời điểm sau khi cưới, cuộc sống của chúng tôi không có yếu tố gì. Vợ tôi khiến cho kế toán cho một tổ chức kinh doanh cũ kĩ phần, lương khoảng 12 triệu. Cô ấy còn kiếm được thêm sổ sách bên ngoài về, doanh thu thêm khoảng 2-3 triệu nữa. Tôi là nhân viên khoa học điện lạnh, lương khoảng 8 triệu mỗi bốn tuần. Tôi là người có phổ quát tham vọng, không chỉ đợi mong tham gia đồng lương nên kinh doanh thêm, cứ thấy bán buôn cái gì có lợi nhuận thì làm, không một mực mặt hàng nào cả. Có lúc thì trao đổi đồ điện lạnh cũ, có khi thì giấy bìa... Có vụ lãi vài triệu, cũng có vụ lại một số chục triệu.
Tôi đã có một mảnh đất 68m2, trong hẻm đường An Dương Vương ở huyện 8, xây nhà hai tầng trước khi cưới hậu phi. Hồi năm 2009, tôi thế chấp ngôi nhà này mượn ngân hàng 400 triệu để đầu cơ đào tiến thưởng ở Campuchia nhưng thất bại. Sau đó, tôi quay trở lại nghề khoa học điện lạnh. Khi lấy hoàng hậu, tôi còn nợ ngân hàng 350 triệu nhưng có 100 triệu trong tay. Số tiền này tôi nhiều khi cho người quen mượn lấy lợi nhuận, phần vì họ năn nỉ, phần tôi cũng muốn ngừa giả dụ có phi vụ khiến cho ăn gì thì có tiền bung ra luôn, khỏi phải làm hồ sơ vay vay nhà băng nhì nhằng nữa. Trước khi cưới, tôi kể với hậu phi tình hình vốn đầu tư của chính mình, cô ấy chỉ động viên tôi nỗ lực làm cho trả nợ. Nói tầm thường về kinh tế, cuộc sống của chúng tôi nhìn lên không bằng ai nhưng nhìn xuống cũng không ai bằng chính mình.
Sau khi vợ tôi sinh con tham gia giữa năm 2012 thì cuộc sống nảy sinh đa dạng yếu tố. Hai hoàng hậu chồng suốt ngày gượng nhẹ nhau vì con, nhưng căn nguyên chính yếu là do thiếu tiền. Vì sinh con nên vợ tôi chẳng thể làm phổ quát việc, lương bị giảm còn 8 triệu. Cô ấy cũng không thể nhận thêm sổ sách bên ngoài về khiến cho như trước đó nữa. Trong khi đó, mỗi bốn tuần tiền sữa, tiền mua thực phẩm riêng, tiền mua đồ sử dụng cho con khoảng 2 triệu một 04 tuần, chưa kể những lúc con bé đau, đi bệnh viện. Không có tiền, chúng tôi gửi con ở nhà bà nội đến tận 4 tuổi mới cho đi học mầm non.
Tôi biết nhân tố, tiền làm ra, đưa thê thiếp quản lý hết chỉ giữ lại 2 triệu ăn sáng, cà phê thuốc lá. Thực ra, tiền tôi đưa đóng nhà băng còn thiếu chứ tôi cũng chả hỗ trợ được vợ con đồng nào. Việc buôn bán làm thêm không hề lúc nào cũng có mối. Tôi đau đầu nghĩ cách kiếm thêm mà luôn chạm mặt vấn đề trước tiên - không có vốn.
Hoàng hậu chồng cứ hục hặc với nhau suốt, nhị lần đã viết đơn ly dị nhưng không đủ anh dũng nộp lên tòa. Tôi từng nghĩ bán nhà to sắm nhà tí hon để có tiền dư khắc phục vấn đề nhưng cứ thấy tiếc nuối nhà. Rồi nghĩ tới phương án cho thuê phòng. Nhà tôi vốn không có phòng nhỏ bé, nếu như cho thuê phòng phải sửa lại, tốn vài chục triệu mà mỗi tháng cũng chỉ thu về 2-3 triệu thì rất lâu hồi vốn, chưa kể cuộc sống phiền toái nên thấy không khả thi.
Sau cùng tháng 9/2015, tôi đành bán nhà với giá 1,4 tỷ. Sau đó, tôi trả hết nợ ngân hàng, tậu một chiếc xe hơi mới, tổng chi phí để xe lăn bánh là 550 triệu, vừa đi làm cho vừa tranh thủ chạy xe kiếm tiền. Sợ không giữ được tiền, chúng tôi mang số còn lại sắm một miếng đất hơn 70m2 của chưng tôi (nợ chưng 400 triệu, trả dần không lãi trong 5 năm) nhưng do có rối rắm về pháp lý nên việc mua bán không thành, làm chúng tôi mất gần một năm chôn tiền ở đây. Đến khi chúng tôi lấy tiền về, giá đất ở TP HCM đã tăng rất cao nên chúng tôi không tậu mua được chỗ nào phù hợp. Tuy nhiên, nhờ có số tiền này, tôi ba lần nhập hàng điện lạnh cũ về bán mối, lợi nhuận được 300 triệu, vợ tôi sau phổ biến lần lướt sóng chứng khoán cũng tăng quỹ của mái nhà thêm 400 triệu nữa.
Hiện nay, chúng tôi thuê một căn nhà bé dại, gần nhà bố mẹ tôi giá 3 triệu/04 tuần để tôi có thể gửi xe ở nhà ông bà. Trong khoảng ngày ở trọ, chúng tôi chi tiêu tiết kiệm hơn vì nhà nhỏ tuổi, điện nước không đáng kể.
Bán nhà dứt, tôi cũng nhớ tiếc dù giá hoạt động mua bán của ngôi nhà giờ đã là 2,7 tỷ. Nhưng bù lại tôi có niềm vui là cuộc sống thoải mái, vợ chồng không bao biện nhau, công việc khô giòn thông. Mỗi bốn tuần tôi nhận khoảng 15-20 triệu nhờ chạy xe và khiến cho ở tổ chức kinh doanh. Không đau đầu tiền nhà, con đã lớn, bà xã được thăng chức, doanh thu cũng tầm 25 triệu/04 tuần. Hiện tại thê thiếp chồng tôi đang có trong tay khoảng 1,35 tỷ. Chúng tôi đã dám đi du lịch, đã dám hoàn thành thủ tục học một số khóa tạo ra bạn dạng thân mà không băn khoăn về tài chính nữa.
Tuy nhiên, rồi cũng sẽ đến lúc chúng tôi phải sắm nhà, nhưng chúng tôi không đặt nặng yếu tố nhà cửa nữa, ở trọ như hiện nay cũng khá dễ chịu. Tôi vừa mới đi hoàn thành thủ tục sắm một căn hộ thông thường cư 70m2 giá 1,4 tỷ theo dạng trả góp ngân hàng, chúng tôi chỉ phải dành ban đầu 500 triệu. Số tiền dư còn lại chúng tôi sẽ tiếp diễn sử dụng để khiến ăn để tích lũy cho tuổi già và con cái sau này.
Tôi nghĩ, nợ ít có thể kích thích ta làm việc kiếm tiền, chứ nợ quá sức trả, dễ làm cho stress bấn loàn như hiền thê chồng tôi đã trải qua. Không bận bịu nợ, tinh thần dễ chịu, chứ không hề có nhà đất to mới là hạnh phúc nhất.
Minh Chiến
San sớt kinh nghiệm mua nhà ở và tiêu xài của bạn tại đây
Đọc thêm: cách làm sạch nồi inox
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét