Dưới đây là san sẻ của anh Trần Minh, hiện sống tại Bắc Ninh:
Tôi ra trường đại học Thủy lợi Hà Nội năm 2008. Ra trường, tôi tham gia một chương trình công lao và học tập nông nghiệp ở Israel. Sau một năm, tôi về nước với cái bằng có cho đẹp và 6.000 đô la tiền công phu nhận. Tri thức học được chẳng để khiến gì vì nền nông nghiệp Israel so với vietnam không khác gì smartphone với laptop cục gạch. Tất nhiên, tôi học được một vấn đề: phải có trách nhiệm với công việc, và chất lượng vật phẩm bán ra phải tốt nhất (nền nông nghiệp Israel cung ứng những item được bình chọn tốt nhất châu Âu).
Về nước, tôi làm cho việc cho một công ti cổ hủ phần ở Hải Dương, công việc trên phòng kỹ thuật với mức lương khởi điểm 4 triệu. Trừ đi bảo hiểm, tiền ăn ở (tôi ở khu tập thể công ti), mỗi 04 tuần còn 2,5 triệu. Tới 2011, mức lương của tôi tăng cao 4,8 triệu/tháng.
Đầu năm 2012, tôi chuyển xuống khiến cho xí nghiệp ở công trường, mức lương sau khi trừ hết bảo hiểm, ăn ở là 6 triệu. Lương khá hơn nhưng công tác vất vả nắng gió, xa đô thị.
Tới hè 2013, tôi nhận thấy chính mình đang theo nhầm nghề. Tôi không chịu được cuộc sống công trường nắng gió, tôi không thích giao du với đội công nhân, lái máy nói bậy, bài bạc, rượu chè. Tôi quá thẳng tính và hay Đối Địch lệnh sếp khi được yêu cầu kí nghiệm thu hạng mục mà tôi thấy chưa chứng nhận.
Cuối 2013, tôi lập gia đình. Bà xã là kế toán với mức thu nhập sau bảo hiểm các loại là 3 triệu. Một 04 tuần, hiền thê chồng tôi để dư ra được khoảng 5-6 triệu. Giữa năm 2014, tranh chấp lớn với sếp ở công trường nên tôi bị trả về công ti. Tôi lại lĩnh mức lương 4,8 triệu và bị phê bình không xong xuôi nhiệm vụ.
Cuối năm 2014, công ti có công trình trong Quảng Nam. Tôi được cử vào đó với mức lương 12 triệu nhưng tôi thoái thác đi vì 2 nguyên nhân: 1. Vợ chồng tôi chưa có em bé nhỏ, tôi muốn làm gần nhà để một thể sinh đẻ. 2. Tôi không thích sống cuộc sống công trường. Tôi xin nghỉ không lương, vẫn đóng bảo hiểm, trong đầu ôm ý tưởng sắm sửa.
Ý nghĩ đó này tôi có trong khoảng khi lấy phi tần. Nhà bà xã vốn là dân sắm sửa mấy đời còn nhà tôi lại nằm ở mặt xã đẹp tại Bắc Ninh. Nhân tố là trong suốt thời gian dài, tôi không xác định được mình sẽ bán gì, chính mình đi làm cho thì ai quản lý, có nên thôi việc đang định hình để mở màn một cuộc sống không định trước.
Đúng lúc này, cậu em cung phi sang Australia học và lao động. Thời gian nhàn hạ cậu đi văn phòng phẩm săn hàng giảm giá khiến cho tôi hiện ra ý tưởng bán hàng xách tay Australia.
Đầu 2015, tôi thành lập một cửa hàng tí hon ở Bắc Ninh, chủ đạo kiếm được đặt hàng chứ không có hàng bán sẵn, lợi nhuận ít nhưng không đọng vốn. Số tiền 6.000 đô la cộng tiền dành dụm được sau cưới là hơn 150 triệu được dồn hết vào buôn bán. Không phải thuê mặt bằng cộng với thời gian mạng thị trấn hội phát triển mạnh, tôi không mất phổ thông thời điểm để có khách và có lợi nhuận. Sau đó, bà xã cũng mất việc về làm cho cùng tôi.
Cuối năm 2015, cùng với thú vui có em nhỏ, hoàng hậu chồng tôi tích góp gửi dè xẻn được 180 triệu, coi như hoà vốn dành ban đầu. Cơ sở cho doanh thu ổn định 20 triệu/04 tuần.
Sang năm 2016, việc bán hàng suông sẻ hơn. Vợ chồng tôi phải thuê thêm người, doanh thu trong khoảng cửa hàng lên 30 - 35 triệu/tháng. Cuối năm 2016, sau phổ quát cân nhắc, tôi dành 400 triệu mua một cái ôtô 5 chỗ cũ để tiện thể di chuyển. Khi còn đi làm, ôtô là cái gì đấy vô cùng xa vời, có mộng mị tôi cũng không nghĩ đến, có được cho cũng không dám lấy vì lương không đủ nuôi xe.
Đầu 2017, công ty có văn bản yêu cầu tôi đi làm lại do đã nghỉ việc nhị năm. Tôi lại xin về phòng ghi bàn giấy, thời gian thanh nhàn buôn bán từ xa giúp hoàng hậu. Kiếm được thấy thị trường Hải Dương tạo ra mạnh, tôi quyết định mở cửa hàng đồ xách tay tại đây. Tôi thuê mặt bằng 6 triệu/bốn tuần, thuê một viên chức bán hàng 3 triệu/04 tuần. Tôi đầu tư 100 triệu làm lại mô phỏng đã thắng lợi ở Bắc Ninh. Tới giữa năm 2017, trừ các chi tiêu, tôi nhận được 10 triệu/bốn tuần trong khoảng cửa hàng. Lương công ti 5 triệu xem như để tôi phung phí, nuôi xe. Tới thời điểm này, tôi có một sổ tiết kiệm 120 triệu hoàn toàn dựa trên doanh thu siêu thị tại đây.
Khi tôi viết bài này, sau gần ba năm sau quyết định mất việc để kinh doanh, tôi đã có nhì siêu thị thu nhập bất biến hàng tháng 60 - 70 triệu, tôi tự sắm được xe ô tô, account nhị phi tần chồng thu thập được 500 triệu. Chưa kể cuộc sống mái nhà cực kì thoải mái trong sinh hoạt chi phí, ăn nhà hàng, đi du lịch hay mặc đồ hiệu đắt tiền đã không còn là thứ xa xỉ.
Nếu như như ngày đó, tôi đi công trường trong Quảng Nam, số lương bổng thu thập lý thuyết sau 3 năm cũng được tầm 400 triệu, kĩ năng có con may mắn xui vì đi biền biệt, siêu xe chẳng dám mơ. Tôi kiếm được thấy bản thân mình đã quá đúng đắn khi quyết định từ bỏ công tác. Dù biết bán hàng cũng chỉ có thời nhưng 5-10 năm nữa, tôi đã có được khoản dè xẻn đủ để nghỉ hưu sớm rồi.
Tôi viết bài không hề để khoe, vì những gì tôi giải quyết được không bằng sếp tôi đi làm thuê trường một năm, hay những anh em cùng lứa lương 50 triệu/04 tuần, nghỉ lễ vừa đủ. Hiền thê chồng tôi ngày lễ vẫn "đi cày" kiếm tiền. Thu nhập của tôi chỉ thuộc loại làng nhàng khá của xã hội. Tất nhiên, rõ ràng sự chuyển hướng đã mang tới cho tôi cuộc sống khác hoàn toàn.
Tôi chỉ muốn qua trải nghiệm của bạn dạng thân gửi thông điệp tới người dùng đang có cảm giác chán việc vì lương thấp hay thấy khiến cho sai nghề rằng bản thân còn trẻ, 30 hay 40 tuổi không bao giờ là muộn để mở đầu lại. Hãy cân nhắc công tác hiện tại và tài năng thăng tiến. Ví như chẳng thể khá hơn thì hãy gan dạ từ bỏ. Hãy khiến để nhân thức tài năng của mình, thất bại hay thành công đều là bài học quý.Và ví như bán hàng, hãy bán hàng có bổn phận và chất lượng nhất có thể, sớm muộn cũng sẽ có rộng rãi đối tượng mua hàng và thành công.
Trằn Minh
San sẻ trải nghiệm quản lý vốn đầu tư và tiêu xài của bạn tại đây
Có thể bạn quan tâm: cáchlàm sạch đáy nồi bị cháy
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét