Thứ Ba, 24 tháng 1, 2017

Huyền Chíp: Sau này có con gái, con tôi sẽ "chẳng hề dạng vừa đâu"

- Đang theo học ở một trong những trường đại học lớn của Mỹ, chắc hẳn bận bịu, vậy bạn viết sách vào lúc nào?

Viết là một việc dành đầu tiên của bản thân mình nên dù bận bản thân mình cũng phải dành thời gian viết chứ. Bản thân nỗ lực mỗi ngày viết một tiếng, dù đó là viết blog hay viết sách hay chỉ viết những cái vớ vẩn không đưa public.

Bây chừ đi học không có thời điểm cả tháng ngồi ngâm một cuốn sách, nhưng mỗi khi gặp được ai đó thu hút hay nghe được câu chuyện mà giúp mình rút ra được bài học gì đó, bản thân mình ghi chép lại. Lâu lâu thiên nhiên được một cuốn sách.

- Cuốn sách này có yếu tố gì đặc biệt so với 2 cuốn trước, có phải là sự nối dài hành trình của Huyền Chip hay là một công trình chủ quyền?

Lúc đầu công ty sách định đặt tên là "Xách ba-lô lên và Đi: Stanford", nhưng mình không chịu vì đây không phải là phần tiếp theo của series "Xách ba lô lên và Đi". Đây là một cuốn sách chủ quyền.

Với bản thân bản thân, đi học là sự thông liền sau những chuyến đi bụi. Nhưng nội dung của cuốn sách này khá khác nội dung của nhị cuốn sách trước, phản ánh sự thay đổi trong nghĩ suy và cách thức nhìn nhận cuộc sống của bản thân. Như review của chị Rosie Nguyễn, tác giả cuốn sách “Tuổi xanh đáng giá bao nhiêu”, về cuốn sách mới này của bản thân mình:

“Ý kiến đổi mới so với trước và hướng về những yếu tố sâu sắc hơn, một chuyển dịch hăng hái, ví dụ như chuyện không đi rộng rãi nữa vì biết đi là chỉ vì mình chứ không tạo ra giá trị, và mục đích cuộc sống ko phải là êm ấm mà là làm việc bổ ích”.

Huyền Chíp bây giờ hết trẻ con rồi

- Bạn có thể phác thảo đôi nét về chính mình duyệt y 3 cuốn sách? Bạn thấy chính mình đổi mới thế nào từ cuốn số 1, số 2 và số 3?

Bản thân mình thay đổi nhiều chứ. Hết tuổi trẻ con rồi thì hiện giờ phải khiến người lớn.

Trong nhị cuốn sách trước, mình thích gì thì khiến cho bừa đi: chán làm thì thôi việc đi chơi, chán nước này phủi mông đi sang nước khác. Hồi đấy, chính mình biết là bản thân mình còn trẻ nên nếu chẳng may có khiến gì sai thì sẽ có nhiều thời gian khiến cho lại. Nhưng hiện thời mình bớt trẻ rồi nên cũng suy nghĩ đa dạng hơn tới hậu quả của việc mình khiến. Bản thân không còn xốc nổi khiến một việc gì đó chỉ vì thích, mà cân nhắc hơn mục tiêu cuộc sống của bản thân mình là gì để khiến cho sao tới gần được nhất với tiêu chí đó.

Bản thân cũng ít nghĩ suy về êm ấm tư nhân hơn. Mình sống ít ích kỷ hơn, mong muốn khiến cho được vấn đề gì đó góp ích được cho thị trấn hội.

Cách yêu của chính mình bây chừ cũng khác. Ngày trước gặp mặt bạn nào xinh tươi thì bản thân mình yêu bừa đi mà ko kể toán chuyện mai sau. Nhưng hiện nay, chính mình hiểu rõ hơn về những điều bản thân mong muốn trong một mối quan hệ tình cảm, nên chuyện yêu của bản thân mình có nhẽ cũng bởi vậy mà thâm thúy hơn.

Cô gái trẻ đã một chính mình mày mò phổ biến vùng đất mới

- Khi 2 cuốn sách đầu của bạn ra mắt bạn đọc, "hàng ngũ antifan" đã ném đá dữ dội và khiến cho mọi chuyện găng tay quá mức quan trọng, yếu tố đó có khiến bạn nản lòng khi ra cuốn thứ 3 này?

Bản thân mình không nghĩ tới họ như "antifan". Bản thân mình khiến yếu tố gì đó họ chưa bằng lòng, và họ thể hiện sự không bằng lòng của họ. Hồi đó thì mình thấy căng thẳng, nhưng hiện thời nhìn lại thì mình thấy đó là nhân tố hoàn toàn chung.

Vấp váp khiến bản thân mình trông thấy những thiếu sót của bản thân mình để mà sửa sai, chứ ko phải là yếu tố làm bản thân mình sờn. Những ầm ĩ đó làm bản thân mình trưởng thành hơn và thận trọng hơn. Về một khía cạnh nào đó, nó giúp bản thân mình viết có chiều sâu hơn.

- Bên cạnh đại chúng rất thành kiến với những người yêu có sở thích "đi phượt" trong và ngoài nước,  mới đây 1 bạn gái trẻ cũng bị "ném đá" khi kể về hành trình đi xuyên nước Mỹ với 300 USD, bạn nghĩ gì về tình trạng này?

Mình thực thụ không có rộng rãi thông tin về vụ "gạch đá" này. Mình chỉ biết là có đá ném sau khi đọc bài viết trên facebook của Linh về sự việc. Mình với Linh khá thân thương, nên bản thân e là quan điểm của bản thân mình sẽ bị phổ thông người coi là “thiên bẩm”. Cái chính mình có thể nói là Linh có kể với chính mình về chuyến đi, và khi bản thân kể với đồng đội bên này về chuyến đi đó, không khách hàng nào có giận dữ như những gì bạn chỉ ra ở trên. Bên này, đi roadtrip là việc thông thường, và ngân sách $300 cho một chuyến roadtrip ngắn với 3-4 người là một chuyện hoàn toàn khả thi. 

Một yếu tố chính mình trông thấy là ở vietnam, nghe đâu dân chúng không tin cẩn vào truyền thông. Khi đọc một tin tức nào đó, vì không tin tưởng vào truyền thông, chúng ta phải dựa vào trải nghiệm của bản thân, trải nghiệm của những người bản thân mình quen biết, hay thậm chí là định kiến của bản thân để đưa ra quan điểm. Ví như phiên bản thân không làm cho được một việc gì đó, bản thân mình hay chụp mũ rằng không người nào khác có thể làm được việc đó. 

Bạn nhắc tới những bạn gái có thị hiếu “đi” khiến bản thân mình tự nhiên nhìn thấy rằng hero của phổ quát vụ ồn ào can dự tới việc đi là phái nữ. Bản thân mình không nhân thức đây có phải là do các đấng đại trượng phu Việt nhịn nhường khách hàng gái chân yếu đá mềm đi ra khám phá thế giới, hay văn hoá đạo Khổng thực thụ khiến cho mình "săm soi" phái nữ phổ quát hơn.

Huyền Chíp trong chuyến đi chơi cùng đồng đội

- Có người nói "con gái mà thích đi phượt, thích khám phá những chân trời mới lạ chứ không chịu ngồi yên ổn một chỗ là tuýp "chẳng hề dạng vừa đâu", và nhịn nhường như luôn có thành kiến với những người yêu gan dạ này. Quan niệm của bạn thế nào?

Quần chúng cứ nói câu “không hề dạng vừa đâu” như thể nó là một câu chê ý nhỉ. Như chính mình thấy, “chẳng hề dạng vừa đâu” tức thị bản thân mình ko phải dạng thông thường, sẽ không chịu đặt đâu ngồi đấy, không để cho phái nam muốn làm gì bản thân mình thì làm. Thế thì đánh giá tốt quá đi ý chứ! Nếu như sau này bản thân có con gái, mình sẽ chỉ mong nó là “không phải dạng vừa đâu.”

- Bạn có yếu tố gì khác biệt muốn kể về cuốn sách này, và những dự định trong mai sau khi học hoàn thành? 

Cuốn sách này mình viết chấm dứt đã lâu, trong khoảng hồi hè năm thứ nhất, nhưng chần chừ mãi không ra vì bận. Đến tận cách đây hơn một 04 tuần mới trông thấy rằng chính mình đón nhận 1 tháng về vietnam nên mới tranh thủ công bố sách. Vì lịch công bố sách gấp, quý khách khiến cho tổ chức kinh doanh sách toàn phải thức đêm thủ thỉ với bản thân thì lệch múi giờ!

Về dự kiến trong tương lai, có nhị việc cần thiết với bản thân là viết và làm tìm hiểu. Chính mình đã bắt đầu học thạc sĩ. Sau khi chấm dứt thạc sĩ tham gia năm 2018, mình kì vọng có thể tiếp tục học lên tiến sĩ và trở thành nhà nghiên cứu. Bản thân cũng vừa viết ngừng một cuốn sách tiếng Anh về văn hoá vietnam, hi vọng có thể ra mắt vào năm 2017.

Xin cảm ơn bạn!

Cuốn sách "Giấc mơ Mỹ - Tuyến phố tới Stanford” chẳng phải là một cuốn cẩm nang du học với những gợi ý đi đâu, ăn gì, hay khiến cho sao để kiếm được học bổng. Nó cũng chẳng hề là một cuốn sách về Huyền Chíp. Cuốn sách này là "câu chuyện của Jaime - cậu láng giềng tuấn kiệt tin rằng cuộc sống là để cống hiến, chẳng hề để cảm kiếm được, những kẻ kiếm tìm hạnh phúc tư nhân là những kẻ ích kỷ. chậm triển khai là câu chuyện của Ari - anh chàng biến thành đại kiện tướng cờ vua khi mới mười ba tuổi, quyết định trong khoảng bỏ trái đất đen trắng quay trở lại phố đi bộ để có thể có một cuộc sống thông thường như khách hàng nào đó.

ngừng thi côngĐây là câu chuyện của những cô bé xíu, cậu ốm với cuộc sống tưởng như tuyệt vời - thành công nắm chắc trong tầm tay - nhưng đích thực họ vẫn luôn ngờ vực phiên bản thân, phải đương đầu với bệnh trầm cảm, gục ngã trước sức ép và phải tỏ ra hạnh phúc. Tôi muốn san sớt những câu chuyện đó với mọi người bởi ở vietnam, chúng ta hay nhắc đến giấc mơ học tập tại nước ngoài nhưng đa số chỉ nhắc tới chuyện bảng xếp hạng, học phí, chuyên lĩnh vực mà ít khi nói về cuộc sống trong môi trường đại học của Mỹ thật sự là như thế nào" - Huyền Chíp.


Có thể bạn quan tâm: cách làm sạch nồi bị cháy đen

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét