ái lạnh tê tái như đang níu giữ mùa đông, dùng dằng ở lại. Còn nắng ấm xuân ở đâu đó ngoài kia ngượng ngùng chưa thể nào chạm ngõ.
Nhưng hoa đào vẫn kịp nở, màu hồng ấy đã rộn ràng xuống thị trấn với khách hàng. Tết vì thế vẫn về như vốn có. Chỉ ít ngày nữa thôi, với tốc độ cao lắm đấy!
Bao người đổ ra các con phố, xúng xính những áo quần mới, đẹp. Những cuộc tất niên sung sướng, những câu chúc tụng hòa lẫn những công tác cuối năm chưa xong. Vừa mệt, vừa hân hoan, vừa hy vọng, chỉ bởi một cái Tết sum vầy sắp về. Vui là thế, đón chờ là vậy, nhưng lòng con vẫn lâng lâng nghĩ về bố mẹ, không nhân thức giờ đang chuẩn bị Tết tới đâu rồi!?
Bố mẹ luôn là người cẩn thận, chắc hẳn ở quê, giờ đã dọn dẹp công trình, sắp xếp lại ban thờ. Mẹ sẽ mua những thực phẩm khô dự trữ cho ngày Tết. Gạo nếp, măng khô, miến sạch sẽ, đỗ xanh… hay nhiều thứ vặt vãnh khác nhưng chẳng mâm cỗ Tết nào có thể thiếu được.
Con vốn là người ít xem xét nhưng luôn nhớ những thứ mẹ khiến. Bởi mẹ luôn nhắc nhở, có một ngày lấy chồng, con cũng phải tự làm như thế. Mẹ đâu thể mãi ở bên, khiến cho thay con vấn đề đó…
ồi chỉ một vài ngày nữa thôi, bác mẹ và các cô, các bác bỏ láng giềng sẽ
cùng nhau sắm lá dong gói bánh. Lá dong ở quê vừa to vừa đẹp, lại rẻ cực kì, chẳng đắt đỏ như thành thị. Rộng rãi nhà trồng được còn biếu nhau, không đáng bao tiền nhưng tấm lòng người ở quê thì không giá nào đong đếm được. Nhì ba nhà xóm giềng lại phổ biến nhau mổ lợn, phần thịt chia ra để gói bánh, ăn Tết. Đơn giản nhưng vui. Cảm giác ấy con đã được trải qua khi còn đi học, cứ tíu tít bên ba má, dân chúng, băng xăng làm chân sai vặt, “hóng” những câu chuyện đã qua khi cùng gói bánh. Mẹ còn dạy con gói bánh bác bỏ rất đẹp. Dù mấy năm đi khiến con không về kịp để gói nữa nhưng con vẫn nhớ như in bí quyết gập lá như thế nào để bánh vuông vắn, phương pháp ngâm gạo làm sao để bánh được xanh và ngon.
on lại nhớ những buổi sáng ngày Tết lạnh tái tê, ba má dậy rất sớm sẵn sàng hai mâm cỗ. Mẹ bảo, Tết ở quê bản thân không thể thiếu làm thịt gà,
bánh chưng, canh măng khô, canh bóng, nem cừu, miến xào, giết mổ đông hay chả giò, dưa hành.
Dù năm nào cũng vậy, trên mâm cỗ tới cả chục món thân thuộc nhưng chẳng bao giờ con chán bởi nó đã là truyền thống, là thú vui ngày Tết, là cái gì đó rất riêng ở quê và vì nó là món ăn MẸ NẤU...
Tính mẹ vốn chú ý nên dù nấu món gì mẹ cũng đều chọn nguyên liệu rất kỹ. Mẹ bảo, chỉ có tương tự mới khiến cho ra được một mâm cỗ thơm ngon, đủ đầy để dâng lên thờ cúng tổ tiên, biểu hiện tấm lòng thành kính. Có đôi khi, ngắm bóng lưng mẹ đứng nấu bếp, đôi bàn tay nhanh thoăn thoắt, cứ hết món này đến món kia lần lượt được bày ra đĩa, con ngẩn cả người... Lưng mẹ không còn cái dáng thẳng thời con gái, bàn tay mẹ không mịn màng nhưng vẫn luôn chăm sóc, vun vén cho gia đình. Bao bữa cơm dù đơn giản hay cầu kỳ, mẹ vẫn như vậy, trao gửi cả thương cảm.
Con vốn luôn nghĩ, cả năm Tết chỉ có một lần, nhưng là gần như lần bác mẹ ngóng trông, lo ngại, “hai mấy Tết các con về?”. Có cần làm gì đâu, mọi thứ cha mẹ đã mua sắm, nhà cửa đều tinh khiết tinh tươm...
Đi ngược xuôi dòng đời, con chẳng thể tìm ở đâu được những vòng tay rộng mà an toàn như thế. Con chợt lo âu, vòng tay ấy còn bao sức lực để ủ ấp chúng con thật đa dạng lần? Nếu Tết mải miết cuộc vui, rủ nhau đi ngao du, chúng con không về… bánh bác, mâm cỗ ấy, bác mẹ khiến cho người nào? Thế nên, giờ với con, Tết không chỉ có hoa đào đỏ thắm, có pháo bông đặc sắc, xúng xính quần áo, hay những cuộc vui la cà chúng bạn… Tết luôn là những món ngon mẹ nấu, là cây quất bố trồng; là những đôi mắt ngóng chờ trong gia đình yên bình của bác mẹ. Đơn giản mà đủ vị ái tình.
Nội dung: Mộc Lan
Photo: Internet
Kiến tạo: Anh Đào
Theo Khám Phá
ái lạnh tái tê như đang níu giữ mùa đông, dùng dằng ở lại. Còn nắng ấm xuân ở đâu đó ngoài kia ngượng ngùng chưa thể nào chạm ngõ. Nhưng hoa đào vẫn kịp nở, màu hồng ấy đã rộn ràng xuống phố với người dùng. Tết cho nên vẫn về như vốn có. Chỉ ít ngày nữa thôi, nhanh lắm đấy! Bao bọc người đổ ra trục đường, xúng xính những quần áo mới, đẹp. Những cuộc tất niên vui lòng, những câu chúc tụng hòa lẫn những công việc cuối năm chưa kết thúc. Vừa mệt, vừa hoan hỉ, vừa chờ đợi, chỉ bởi một cái Tết đoàn tụ sắp về. Vui là thế, sắp có là vậy, nhưng lòng con vẫn lâng lâng nghĩ về bố mẹ, không biết giờ đang chuẩn bị Tết tới đâu rồi!?
Bố mẹ luôn là người cẩn thận, chắc hẳn ở quê, giờ đã thu dọn nhà cửa, sắp xếp lại ban thờ. Mẹ sẽ tậu những thực phẩm khô dự trữ cho ngày Tết. Gạo nếp, măng khô, miến sạch sẽ, đỗ xanh… hay phổ thông thứ vụn vặt khác nhưng chẳng mâm cỗ Tết nào có thể thiếu được. Con vốn là người ít xem xét nhưng luôn nhớ những thứ mẹ làm cho. Bởi mẹ luôn nhắc nhở, có một ngày lấy chồng, con cũng phải tự khiến cho như thế. Mẹ đâu thể mãi ở bên, làm thay con điều đó…
ồi chỉ vài ngày nữa thôi, bố mẹ và các cô, các bác bỏ láng giềng sẽ cùng nhau mua lá dong gói bánh. Lá dong ở quê vừa to vừa đẹp, lại rẻ cực kì, chẳng đắt đỏ như thành phố. Đa dạng nhà trồng được còn biếu nhau, không đáng bao tiền nhưng tấm lòng người ở quê thì không giá nào đong đếm được. Hai ba nhà xóm giềng lại thông thường nhau mổ lợn, phần giết thịt chia ra để gói bánh, ăn Tết. Đơn giản nhưng vui. Cảm giác ấy con đã được trải qua khi còn đi học, cứ tong tả bên ba má, mọi người, băng xăng làm chân sai vặt, “hóng” những câu chuyện đã qua khi cùng gói bánh. Mẹ còn dạy con gói bánh bác rất đẹp. Dù mấy năm đi khiến con không về kịp để gói nữa nhưng con vẫn nhớ như in cách thức gập lá như thế nào để bánh vuông vắn, cách ngâm gạo khiến cho sao để bánh được xanh và ngon.
on lại nhớ những buổi sáng ngày Tết lạnh tê tái, bố mẹ dậy rất sớm chuẩn bị nhị mâm cỗ. Mẹ bảo, Tết ở quê bản thân không thể thiếu thịt gà, bánh bác, canh măng khô, canh bóng, nem rán, miến xào, giết đông hay giò lụa, dưa hành.
Dù năm nào cũng vậy, trên mâm cỗ tới cả chục món không xa lạ nhưng chẳng bao giờ con chán bởi nó đã là truyền thống, là niềm vui ngày Tết, là cái gì đó rất riêng ở quê và vì nó là món ăn MẸ NẤU...
Tính mẹ vốn cẩn thận nên dù nấu món gì mẹ cũng đều chọn chất liệu rất kỹ. Mẹ bảo, chỉ có tương tự mới khiến cho ra được một mâm cỗ thơm ngon, đủ đầy để dâng lên thờ phụng tiên sư cha, biểu lộ tấm lòng thành kính. Có nhiều lúc, ngắm bóng lưng mẹ đứng nấu ăn, đôi bàn tay với tốc độ cao thoăn thoắt, cứ hết món này tới món kia lần lượt được bày ra đĩa, con ngẩn cả người... Lưng mẹ không còn cái dáng thẳng thời con gái, bàn tay mẹ không mịn màng nhưng vẫn luôn trông coi, vun vén cho mái ấm. Bao bữa cơm dù đơn giản hay cầu kỳ, mẹ vẫn như vậy, trao gửi cả nâng niu.
Con vốn luôn nghĩ, cả năm Tết chỉ có một lần, nhưng là đông đảo lần bác mẹ trông ngóng, lo lắng, “nhì mấy Tết các con về?”. Có cần làm cho gì đâu, mọi thứ bố mẹ đã bán buôn, công trình đều sạch sẽ tinh tươm...
Đi ngược xuôi dòng đời, con không thể mua ở đâu được những vòng tay rộng mà an ninh như thế. Con đột nhiên khiếp sợ, vòng tay ấy còn bao sức lực để ấp ôm chúng con thật phổ biến lần? Nếu như Tết mải miết cuộc vui, rủ nhau đi du lịch, chúng con không về… bánh bác, mâm cỗ ấy, ba má làm cho ai? Thế nên, giờ với con, Tết không chỉ có hoa đào đỏ thắm, có pháo hoa rực rỡ, xúng xính quần áo, hay những cuộc vui la cà chúng bạn… Tết luôn là những món ngon mẹ nấu, là cây quất bố trồng; là những đôi mắt trông ngóng trong mái ấm yên bình của ba má. Đơn giản mà đủ vị tình yêu.
Nội dung: Mộc Lan
Photo: Internet
Thiết kế: Anh Đào
Theo Khám Phá
Tham khảo thêm: cách làm sạch nồi nhôm bị đen
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét